CHO TÌNH MÃI NHƯ ƯỚC MƠ



Từ nơi xa lắm trong đời
Đến nơi ta nhặt muôn lời trần gian
Thật thà cam phận đa đoan
Bến xưa lỡ bước đành dan díu tình

Vay duyên mấy chữ trung trinh

Xem như tự nhận là mình đoan trang
Nối nhau kết nghĩa đá vàng
Trăm năm còn chút muộn màng cho nhau

Phũ phàng dấu lại phía sau

Thanh tao rót xuống đời màu thắm tươi
Dịu dàng môi nở hoa cười
Dưới trăng buông phím đầy vơi nỗi niềm

Đàn rung mấy nhịp bên thềm

Chiều thu vai dựa vai mềm yêu thương
Mặn mà ôm ấp yêu đương
Hồng nhan dù bạc còn vương ân tình

Nồng nàn mắt ngọc lung linh

Má ưng ửng thắm môi xinh dạt dào
Hồn say sóng dậy lao xao
Tựa như lạc cõi chiêm bao mơ hồ

Phập phồng bờ ngực nhấp nhô

Mây giăng hờ hững trăng phô bóng ngà 
Tình dờn dợn nổi phong ba
Khát khao đầy cả hồn hoa tơi bời

Dập dìu từng nhịp lả lơi

Mưa bay lướt thướt chơi vơi cõi lòng
Hương hoa quyến rũ bướm ong
Chập chờn bờ bãi bên dòng sông mơ

Từ nay cho tới bao giờ

Từ trong oan khuất câu thơ diễm tình
Mong sau tái nghiệp lai sinh
Còn duyên trời lại cho mình gặp nhau

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

HOA HỒNG TRONG ĐÊM

CHO EM NGÀY LỄ TÌNH NHÂN

ĐỂ MÀ NHỚ MÀ THƯƠNG