NGƯỜI ĐIÊN LÀM THƠ ĐIÊN
Nhìn có đáng ghét không?
Tâm hồn sao mỏng manh quá vậy
Chỉ một chút mà làm em khổ đấy
Để em buồn ngơ ngẩn lắm mấy hôm rồi
Quên đi, có sao đâu mà đứng mà ngồi
Vào ra than thở với trời với đất
Nếu như mai điều này là sự thật
Có lẽ nào anh lại hóa ra điên?
Thành người điên chắc thơ viết cũng điên
Cũng tơi tả những sắc màu xanh đỏ
Cũng lang thang khắp đầu đường ngõ phố
Nghêu ngao ngâm những thi tứ thất tình
Gặp lại em cũng hờ hững vô tình
Chỉ hỏi thăm có biết người viễn xứ
Khoe là mang một tình xa lữ thứ
Một hồn yêu đắm đuối giữa trăm năm
Những chiều đông trời lạnh buốt căm căm
Hái cánh hoa vàng tặng người xa cách
Khoác áo chinh nhân làm chàng lữ khách
Rượu tang bồng từng chén dưới phong sương
Mơ một khi giã biệt nẻo vô thường
Về đến cõi miên trùng xa thăm thẳm
Sẽ tìm lại được người thương say đắm
Để yên vui hạnh phúc mãi ngàn sau
Nhận xét
Đăng nhận xét