TRÊN TRỜI CÓ NẺO HỒNG NHAN



Bây giờ người đã quên người
Có là hiu hắt cũng nơi xế lòng
Mấy khi buồn lại cớn cong
Mấy khi phận bạc long đong nhớ về

Cõi nào tim chợt tái tê
Thu phai lạc cánh ngô nghê lá vàng
Em nghe trời trở mùa sang
Quàng khăn khoác áo vội vàng đón đông

Hây hây má phấn môi hồng
Bấc hờn trút chút rét trông mặn mà
Se se dáng ngọc hồn ngà
Xiêu xiêu mấy nẻo phôi pha cõi nào

Bây giờ nghe tiếng chiêm bao
Chợt như nhớ phiến má đào mộng mơ
Tàn thu lá cũng hững hờ
Rơi nghiêng vào chốn lặng lờ hắt hiu

Bao nhiêu lần đã chắt chiu
Bao nhiều lần đã dập dìu lòng nhau
Sao giờ như đã nhạt nhàu
Buông câu thơ cũng xót đau cõi lòng

Thu tàn theo những mỏi mong
Chơi vơi cùng với chềnh chòng nhân gian
Miền ta muôn nẻo quan san
Miền em một chốn hồng nhan em về

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

HOA HỒNG TRONG ĐÊM

CHO EM NGÀY LỄ TÌNH NHÂN

ĐỂ MÀ NHỚ MÀ THƯƠNG