MAI VỀ MIỀN HƯƠNG THẢO




Mình già rồi
Yêu thương giờ lạnh nhạt
Lòng thường chao chát
Một chút ưu phiền

Bệnh lại triền miên
Đến phòng khám tư hết nội rồi ngoại
Biết sao giờ từ nay chắc mãi mãi
Chạnh lòng. Chợt hơi hơi buồn

Khi trong lòng dạ bồn chồn
Y rằng đang tăng huyết áp
Nhìn bề ngoài thân thể mập mạp
Mà ốm o quằn quại trong tim

Khi hồn yên tâm lặng im lìm
Viết vài tứ thơ gửi vào trăng gió
Cửa lòng này như mở ngõ
Phó mặc con tạo, nhân duyên

Nghiệp thi ca từ trẻ như lời nguyền
Khó mà quên, dứt khỏi
Có đói ăn, rách rưới
Cảm xúc đã dâng lên khó mà buông

Biết có người hờn giận, ghen tuông
Nhưng mà cũng đành chịu
Lời ngọt ngào như cố níu
Chút ái tình bảng lảng trôi trôi

Mai này tàn hơi biết có phai phôi
Hay sẽ luân hồi thêm kiếp nữa
Cho gan bầm tim tứa
Giọt máu ấm sân si

Mình già rồi. Còn chi?
Vài chum rượu nhạt đã say lướt khướt
Chút hương tình nhạt nhòa phai lợt
Thôi đành gọi là dư hương

Tuổi mỏi mòn đã chạm tới gió sương
Đời phong ấn chỉ còn trong hư ảo
Ngày sau nếu có về miền hương thảo
Ai ngang qua xin đừng chạnh cõi lòng






Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

HOA HỒNG TRONG ĐÊM

CHO EM NGÀY LỄ TÌNH NHÂN

ĐỂ MÀ NHỚ MÀ THƯƠNG