MỘT TÔI MẤY NHỊP DẠI KHỜ


Một tôi và một dại khờ
Một con tim nhỏ hai bờ buồn vui
Trắng đen trong phận ngậm ngùi
Vuông tròn mấy kiếp tới lui quay vòng

Tiền duyên một vạt long đong
Phôi pha đôi mắt hai tròng dao cau
Nhạt nhòa mấy vết thương đau
Bán thân tận mạng trước sau đã đành

Bực mình giận dỗi đành hanh
Quay lưng ngúng nguẩy chòng chành hai bên
Hư hao cũng phải bắt đền
Yêu thầm thương trộm 
khó quên nhau mà


Nợ nần tiền kiếp phải là
Khéo tay trả hết ta bà càn khôn
Cúi đầu cam chịu ngoa ngôn
Thế gian miệng lưỡi dập dồn lời rao

Đêm nằm hú họa chiêm bao
Tim thoi thóp nỗi chênh chao nợ tình
Bao giờ tàn cuộc tử sinh
Bấy giờ mới rõ là mình còn không?

Một tôi một trái tim hồng
Bao nhiêu khờ dại chất chồng là yêu
Cuộc đời dài ngắn bao nhiêu
Khôn ngoan kia thật lắm điều hơn thua

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

HOA HỒNG TRONG ĐÊM

CHO EM NGÀY LỄ TÌNH NHÂN

ĐỂ MÀ NHỚ MÀ THƯƠNG