NHỚ VỀ VIỄN PHƯƠNG




Phía bên kia đời còn có bao nhiêu buồn vui
Sao em chưa vội về dù đêm nay đã muộn
Đèn vàng hắt hiu buồn gió cuốn
Đường hun hút xa cho lòng nhớ buồn tênh

Đèo dốc quanh co góc núi chênh vênh
Khói sương giăng nhạt mờ hư ảo
Có quàng khăn khoác áo
Mà như vẫn cô đơn lạnh lùng

Thành phố dưới chân đồi mông lung
Ánh sáng đan xen như bức tranh đa sắc
Những tâm hồn trong phố như đang còn thao thức
Khát khao đón nhận yêu thương

Bánh xe lăn chậm rãi trên đường
Vài chiếc xe đang lên ngược dốc núi
Xe lướt qua nhau không vội
Mặc cho đêm đã khuya

Thương cho ngày tháng cách chia
Thương cho nỗi niềm nhung nhớ
Quan san, quan san cách trở
Trùng trùng xa ngái ngút ngàn

Đời hợp tan, hợp tan
Quay bước phân ly là cách biệt
Ngoảnh mặt nhìn về nhau da diết
Hai phương trời một nỗi nhớ viễn phương

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

HOA HỒNG TRONG ĐÊM

CHO EM NGÀY LỄ TÌNH NHÂN

ĐỂ MÀ NHỚ MÀ THƯƠNG