ĐÓ LÀ EM PHẢI KHÔNG?



Có khi tôi cũng buồn
Buồn như cọng rơm khô lềnh bềnh trong tâm trí
Nỗi niềm ấy phiêu linh thi vị
Vừa đắng chát vừa ngọt ngào

Nỗi buồn trôi dạt vào chiêm bao
Trôi sâu vào vô thức huyền hoặc
Những mảng đời tách nhau ra bởi lát cắt
Bởi phân cách và chia lìa

Mấy mươi năm nhiều người cũ đã nằm dưới mộ bia
Vĩnh biệt cuộc trần đầy bảo giông trần trụi
Mấy người còn lại âm thầm lầm lũi
Tất bật bươn chải trên đường mưu sinh

Mỗi khi buồn tôi lại nhớ về những cuộc tình
Vài khuôn mặt dấu yêu quay về hiển hiện
Yêu thương, ghét giận tan biến
Vào mơ hồ bảng lảng khói sương

Hành trình nào cũng có hạnh phúc và đau thương
Tình yêu nào cũng có lúc bình yên và sóng gió
Sâu trong lồng ngực con tim máu đỏ
Cảm xúc đổi thay theo vũ điệu của đời

Có đôi lần nghiêng ngả chơi vơi
Có đôi lần tự tin mạnh mẽ
Có khi giữa khóc cười ngạo nghễ
Bỡn cợt trêu đùa với tử sinh

Khi tôi tự hỏi lại mình
Mai này xuôi tay nhắm mắt
Ai là người duy nhất
Để tôi nghĩ về?

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

HOA HỒNG TRONG ĐÊM

CHO EM NGÀY LỄ TÌNH NHÂN

ĐỂ MÀ NHỚ MÀ THƯƠNG