ĐÊM NGHÌN TRÙNG CÔ ĐƠN


Đêm rơi vào tận cùng nỗi cô đơn
Bóng tối sâu thăm thẳm
Hồn người mải mê chìm đắm
Rũ rượi một cơn buồn

Em lặng giữa cõi vô ngôn
Thao thức thả hồn mơ theo nỗi nhớ
Muôn trùng xa đâu phải là dang dở
Ngút ngàn dâu khuất sương khói chưa phải là quên

Cô đơn là để nhớ về nhau lúc kề bên
Nói cười hồn nhiên như nắng
Cô đơn là biết yêu thầm lặng
Dù xa xôi cũng nhớ mãi về nhau

Nỗi niềm nào bất tận nuôi dưỡng cơn đau
Nỗi đau nào như phù sa vun vào bờ thương tưởng
Yêu thương nào bao dung rộng lượng
Chắt chiu cho nhau tha thứ từng chút lỗi lầm

Bao nhiêu rồi năm âm thầm
Đếm ngược thời gian về ngày cuối
Chờ cho tàn phai cho vơi dần nông nổi
Cho tay nắm tay níu nhau về phía chân mây

Thôi xin trời cho nhau đọa đày
Trong kiếp nào sẽ tới
Để một lần người đợi
Người về giữa trời đất thiên thu...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

HOA HỒNG TRONG ĐÊM

CHO EM NGÀY LỄ TÌNH NHÂN

ĐỂ MÀ NHỚ MÀ THƯƠNG