BÙA THƠ TA GỬI CHO NGƯỜI




Chiều luễnh loãng câu thơ tình tím lại
Người vu vơ đan mười ngón tay ngoan
Cơn gió muộn trôi về lay cúc dại
Trời phai phai phơn phớt mộng lên ngàn

Nông nổi quá bởi hồn thơ thi sĩ
Câu mênh mang tình phiêu lãng bên trời
Như bùa ám vào muôn lời hoa mỹ
Cho hồn mê say mộng ấy rã rời

Tôi tự biết mình là tội đồ tội lỗi
Nghiệp oan khiên như gió cuốn đời theo
Giông bão cuống cuồng vày vò bóng tối
Thi tứ rụng rơi câu chữ mãi mang đeo

Lần vô tình thả thơ bay theo gió
Quyện vào mây lững thững dưới trời xanh
Chừng đắm đuối vương về miền hoa cỏ
Hồn miên man cùng lời ngọt dỗ dành

Đã thương rồi xin nhau đừng buông bỏ
Để đớn đau điên dại cuộc tàn phai
Da diết đuối trong tình yêu dang dở
Vì bùa thơ vướng víu chẳng nguôi ngoai


Đời tôi đã có đôi lần lầm lỡ
Gửi thơ đi mong muội bóng giai nhân
Cũng thất tình khi lời tình phai úa
Hồn dại theo mộng tưởng phải trầm luân

Xin cuộc đời hãy ngàn lần tha thứ
Bởi trời trao cho duyên nghiệp thi ca
Nếu ai đã xiêu lòng cùng thơ phú
Mong người thương cho tình mãi ngọc ngà








Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

HOA HỒNG TRONG ĐÊM

CHO EM NGÀY LỄ TÌNH NHÂN

ĐỂ MÀ NHỚ MÀ THƯƠNG