CHUYỆN TÌNH BUỒN
Nàng kể tôi nghe câu chuyện đời tư
Chuyện có thật buổi xuân thì đôi tám
Thời trong veo lòng còn hay hoài cảm
Hồn tương tư hun hút nỗi nhớ chiều
Tuổi hồn nhiên chơm chớm mới biết yêu
Đêm trăng sáng người đem hoa đến tặng
Một đóa quỳnh thơm tinh khôi trong trắng
Mới nở đầu hôm nên đẹp rạng ngời
Từ đó Nàng thường hay nhớ đến người
Bạn học trò lòng thân yêu trìu mến
Chiều tan trường bước bên nhau lưu luyến
Cợt nhả, trêu đùa, cười nói vu vơ
Biết đâu là tình chẳng mãi như thơ
Hương quỳnh thơm nhưng hoa mau tàn úa
Tình người trao theo hồn hoa từ thuở
Đã sớm phai buồn rũ tựa hoa quỳnh
Giờ mới hay sao người quá vô tình
Trao hoa trắng cho người thơ yêu dấu
Cho tình đầu tuổi mười lăm, mười sáu
Đẹp như mơ đành dang dở chia xa
Để bây giờ mỗi độ đến mùa hoa
Nàng bâng khuâng nhớ người xưa thương tưởng
Đêm hoa nở nàng thường hay ngủ muộn
Bởi hương hoa ngan ngát một niềm riêng
Nhận xét
Đăng nhận xét