EM NHỚ ANH
Nỗi niềm vỡ vụn ra vô vàn mảnh nhớ
Phập phồng theo từng nhịp thở
Hiện hữu mãi trong em
Đêm nhớ dâng lên rũ rượi cơn thèm
Xoáy sâu vào hồn người đầy khao khát
Sóng tình vỗ bờ tim dào dạt
Ướt đẫm cả đêm thương
Đêm chờ nhau dù phai nhạt môi hường
Cho bờ mi cong ngân ngấn lệ
Nghe rụng xuống ngoài miền hoang phế
Giọt sương trong veo đọng lại cũng buồn...
Đêm len lỏi vào ngọn nguồn
Len lỏi đến cùng của sâu thẳm
Nơi lòng yêu thương người chìm đắm
Mộng về hương ngan ngát thiên thu
Thương ai nơi nghìn trùng mịt mù
Xa xôi cánh chim bằng giữa đất trời phiêu lãng
Hạ hun hút chiều buông rời bảng lảng
Cánh phượng gầy đêm lặng lẽ rơi
Đêm nhớ anh linh hồn này rã rời
Trở trăn thao thức trắng
Ánh sáng đèn mờ nhạt nhòa thầm lặng
Da diết nỗi cô đơn
Ray rứt lan đến từng cơn
Cơn ái tình âm ỉ
Cho đời nhau cảm xúc thăng hoa thi vị
Cho đời nhau bỗng hóa hết thành thơ...
Nhận xét
Đăng nhận xét