ĐÊM PHỐ BIỂN


Đêm phố biển nhớ cả trùng dương
Nhớ về phương có nỗi yêu thương
Nhớ lần ly cách muôn ngàn dặm
Nhớ sao mà nhớ cánh môi hường

Nhớ người giã biệt chiều hôm ấy
Đông sang ren rét hắt hiu buồn
Rưng rưng ngấn lệ như trỗi dậy
Hoe hoe mắt lệ tái tê hồn

Quay lưng khuất bóng sau hàng dậu
Lòng như đã quạnh quẽ, cô đơn
Nghe đâu man mác niềm yêu dấu
Nơi cõi tim thương sóng dập dờn

Bây giờ cũng được ba mùa đó

Đông sang, xuân tới hạ vừa qua
Nơi miền xa lắc em cũng nhớ
Về ở nơi tôi non nước nhà

Người đi có ước ngày trở lại
Có mơ chốn cũ ửng má hồng
Đêm đắm chìm đêm, đêm đầy mộng
Nhớ người ấp ủ buổi sang đông

Trăm năm cũng đợi chờ hội ngộ
Xin đừng giận dổi chẳng gặp nhau
Mai em về tới quê thành phố
Tóc tôi xanh ấy cũng bạc màu

Hom hem gậy trúc đi tìm bạn
Cuộc cờ chén rượu thú tiêu dao
Giữa lúc thu về trời hoa nắng
Gặp nhau tay vịn lấy nghẹn ngào

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

HOA HỒNG TRONG ĐÊM

CHO EM NGÀY LỄ TÌNH NHÂN

ĐỂ MÀ NHỚ MÀ THƯƠNG