HOA LÒNG CHUNG THỦY (Thân mến tặng vợ chồng bạn Quang Phương)
Người ấy ngày xưa đến tặng tôi
Đóa hoa quỳnh trắng rất tinh khôi
Đêm trăng hương tỏa thơm ngan ngát
Khiến cõi hồn mơ mộng bồi hồi
Có lần tôi nói mình chưa biết
Quỳnh nở về đêm hương quỳnh sao?
Nên khi hoa nở người vội vã
Đem hoa về phố giữa đêm trao
Thủa ấy tôi nào đã biết yêu
Bởi hương quỳnh phảng phất phiêu diêu
Bâng khuâng mãi nhớ về bên đó
Tương tư hồn rộn rã muôn chiều
Đêm đêm trải lòng thương nhớ trộm
Hình bóng người sao chẳng thể quên
Mấy bận thức thao thêm yếu ốm
Nghe buồn quành quạnh kiếp thuyền quyên
Từ ấy lòng như biết giận hờn
Mỗi khi người cợt nhả bông lơn
Trêu hoa ghẹo nguyệt đùa ong bướm
Hồn tôi buồn dỗi dậy từng cơn
Nhìn người vô ý thêm tức tối
Ghét thói người dưng ấy trăng hoa
Nhiều khi cũng thấy người rất tội
Nụ cười thèn thẹn quá thật thà
Ngày ngày cùng sánh bước đến trường
Ngại ngùng khi người ngõ yêu thương
Lời trao run rẩy con tim nhỏ
Cũng trắng tinh khôi như quỳnh hương
Sao người không nói tôi ngày ấy
Để tôi chờ đợi muốn mỏi mòn
Người đâu mà dại khờ đến vậy
Tôi cũng vui đầy giữa tim son
Tôi biết lâu rồi tôi phải lòng
Bởi hoa người tặng quá trắng trong
Ngập ngừng tôi nói thương người lắm
Thương mãi ngày sau có được không?
Đã bốn mươi năm rồi người nhỉ?
Bên người tình tôi mãi đắm say
Hoa lòng người trao tôi rất quý
Tình luôn chung thủy đến hôm nay
Nhận xét
Đăng nhận xét