CHIỀU OẢI OẰN NỖI NHỚ
Thăm thẳm chờ mong
Nỗi nhớ khoét vào đáy lòng
Thành một vực sâu hoăm hoắm
Nỗi nhớ như đăm đắm
Cồn cào, suồng sã, buông tuồng
Như con thú hoang dã man dại cuống cuồng
Bức gông xích cùm xiềng lồng lên nổi loạn
Như dòng sông hạ về nước cạn
Oằn oải trơ, phơi mình cùng sỏi đá rong rêu
Dưới bóng hoàng hôn mờ nhạt liêu xiêu
Hồn quạnh quẽ rã rời rên từng cơn u uất
Sợ mong manh giữa hư thực, còn mất
Hình bóng phiêu linh thoát thai đến cõi nào
Sợ mập mờ mơ hồ nẻo chiêm bao
Phiên tình lặng lẽ biến vào trầm luân phong hóa
Sợ yêu thương sẽ úa tàn, nhạt phai xa lạ
Hững hờ nhìn nhau như thể chẳng hề quen
Sợ già nua đời còng xuống ươn hèn
Không dám ngẩng đầu ngước nhìn sông núi
Biết đâu mai này buông hờn tủi
Áo mỏng vườn thương xao xác lòng
Môi ngọt ngào lại bìu bĩu cớn cong
Thôi kệ mặc chi miền đời cũ
Thăm thẳm nhớ, cơn nhớ như gió hú
Gọi hư không níu miên viễn xa về
Cơn nhớ mênh mông cõi tim khờ dại tái tê
Cho chiều tím nhuộm hồn thơ nhớ tím
Nhận xét
Đăng nhận xét