MƯA BAN MÊ THÁNG BẢY



Thân xác mình đuối, rã rời
Muốn tan ra lịm dần vào vô thức
Muốn quên hết cuộc đời thực
Quay trở về lại cõi không...

Hâm hâm khuôn mặt nóng đỏ hồng
Cơn sốt tới từ sự buốt rát trên môi lưỡi
Mệt mỏi cảm xúc như rười rượi
Một nỗi buồn thăm thẳm sâu

Ngoài trời như mưa ngâu
Mưa bay từng vạt sương mỏng mảnh
Hơi chút tiết thời se se lạnh
Phủ xuống miền hương sắc hoài niệm hoa vàng

Cao nguyên mênh mang
Cao nguyên ấp ủ về nhau thương tưởng
Tiếng rền cồng chiêng xứ Thượng
Kỷ niệm vọng lại lời thì thầm người xưa

Bao nhiêu nữa cho nhau vừa
Thắp lên trong cõi lòng
Nỗi nhớ như rêu phong
Đã bám víu chặt vào đá xưa tường cổ

Nơi cội nguồn hoàng triều cương thổ
Biệt điện lâu đài đế vương
Giờ chỉ còn là dư hương
Chỉ là một thời hào hoa phong ấn

Đuối, mệt mỏi, lừ đừ, lẩn thẩn
Viết cho ai mấy dòng tâm sự miên man
Trời mưa lớn hơn những giọt mưa vỡ tan
Nhìn ra phố cũng vơi vơi bớt nỗi niềm hoài niệm

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

HOA HỒNG TRONG ĐÊM

CHO EM NGÀY LỄ TÌNH NHÂN

ĐỂ MÀ NHỚ MÀ THƯƠNG