RUỒNG RẪY MỘT CƠN GHEN HỜN



Gờn gợn sóng vỗ bờ tim
Cố nén, ghìm cho cõi lòng đừng giận dỗi
Ứ chặt bởi kềm chế tức tối
Hồn ngập ngụa đầy lên một cơn ghen

Thiếu tự tin, yếu đuối ươn hèn
Xoáy sâu vào cõi tâm buông tuồng cơn ích kỷ
Dằn vặt lương tri vật vờ hệ lụy
Khởi phát ruồng rẫy sự cuồng điên

Yêu thương bị bủa vây lời nguyền
Thần sắc tím tái trong u uất
Nghẹn giữa lòng chật chội ngây ngất
Hóa rồ khiến vạn vật xoay chuyển khôn lường

Cơn ghen tuông dày vò yêu thương
Xây xước cho con tim rươm rướm máu
Hóng hớt ngờ vực gay gắt, dờn dợn cáu
Nổi loạn hỗn độn cả tâm linh

Cào xé toạc ra muôn mảnh muôn hình
Lật nhào cả càn khôn vũ trụ
Nguýt háy hấm hứ
Rờn rợn da gà

Cơn ghen cứ dậy lên như bóng ma
Nhập thể âm u ám ảnh
Hồn trơ, khô, quánh
Ngồ ngộ, khùng khùng

Đăm đắm tan đi hết sức vẫy vùng
Âm thầm rên rỉ đớn đau lặng lẽ
Thoi thóp cõi hồn lấp lóe
Một nỗi cô đơn...



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

HOA HỒNG TRONG ĐÊM

CHO EM NGÀY LỄ TÌNH NHÂN

ĐỂ MÀ NHỚ MÀ THƯƠNG