SỢ MAI NÀY CUỘC TÌNH SẼ NGỦ QUÊN


Anh sợ một ngày nào đó tình yêu mình sẽ bị xói mòn
Em quay lưng anh ở lại dằn vặt đau khổ
Cuộc tình sẽ buồn như cỏ xanh phủ lên nấm mộ
Câu thơ điên gờn gợn nỗi nhớ phai tàn

Tim tím bầm như thế muốn rã tan
Hồn u uất cuồng lên trong thất vọng
Đời vất vưởng cõi lạc loài chiếc bóng
Nỗi cô đơn niềm thương tưởng ơ hờ

Mộng đã tàn phai nhàu úa ước mơ
Trời phiêu lãng mịt mờ lòng hối tiếc
Rượu tiêu sầu đắm chìm vào mắt biếc
Ngã nghiêng say sương khói phủ lối về

Cõi nhân gian buồn quạnh quẽ bốn bề
Tiều phu độc hành lên ngàn xa khuất
Gom ưu phiền hóa tro chôn vào đất
Cho trăm năm hoang phế nỗi đau thương

Cho bên trời em xao xác môi hường
Chiều đô hội hắt hiu buồn chốn cũ
Tình đã chết theo rêu phong vùi ngủ
Lời tự tình câm lặng giữa hoàng hôn

Anh sợ một ngày nào đó tình yêu mình sẽ bị xói mòn
Sợ tàn phai với vô vàn kỷ niệm
Sợ hững hờ lơi vòng tay âu yếm
Rồi nhạt nhòa xa cách mãi trong nhau...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

HOA HỒNG TRONG ĐÊM

CHO EM NGÀY LỄ TÌNH NHÂN

ĐỂ MÀ NHỚ MÀ THƯƠNG