NGÂY NGÔ GIỮA BỐN MÙA
Em dằn lòng tự nhắc mình cam chịu
Cả thế giới chỉ có hai người hiểu
Hai người thôi trong một cuộc trần gian
Một cuộc tình như sợi dây oan
Từng đêm qua thao thức
Từng đêm cõi lòng luôn ray rứt
Ngân ngấn giọt đau...
Có còn gì đâu để dành cho nhau
Hay chỉ là nhớ?
Nỗi nhớ hiền hòa như hoa cỏ
Cứ trỗi dậy hồn nhiên
Hằng nguyện cầu cho người được bình yên
Cho tình yêu mãi mãi
Cho nụ hôn thầm trong mơ khờ dại
Ấm áp cả hồn người
Hoài bão gửi vào cõi đời
Trăm năm nữa
Hay vô vàn năm nữa
Du miên trôi trôi đến muôn nẻo thiên hà
Hoài bão kiêu kỳ ươm nụ nở hoa
Trong mênh mông vũ trụ
Cho nhân sinh cảm thụ
Cho vạn vật hướng về
Con bướm vàng cứ mãi mê
Bay lượn trong vườn tình thương tưởng
Con chuồn chuồn ớt đậu trên cành cong xuống
In bóng nên thơ xuống đáy nước trong xanh
Em vẫn hiền lành
Em vẫn yêu và nhớ
Cùng nhịp con tim và hơi thở
Ngây ngô giữa bốn mùa
Nhận xét
Đăng nhận xét