QUÊ NHÀ SAU MƯA BÃO THÁNG BẢY


Sáng sớm, gió cuống cuồng dạt về tứ phía
Mặt trời trốn trong mây u ám một nẻo về
Thơ như lặng dỗi dằn cùng nỗi nhớ
Một mình ta về lánh trú chốn quê

Em ở phía nào trong mộng tưởng
Mong mơ hiu hắt giữa cõi lòng
Mon men chân bước lên bờ ruộng
Hàng tre đường xóm vẫn cong cong

Nhìn lên Bố Liêu, nhìn sang Phương Ngạn
Đồng lúa non thăm thẳm một màu xanh
Hun hút bao đời trai tao loạn
Nằm xuống hiên ngang tử thủ thành

Hồn còn vất vưởng mưa tháng bảy
Gờn gợn nước về Thạch Hãn ơi
Vòng vọng ngàn thu non sông dậy
Oai linh tiên tổ giữa đất trời

Ơ hờ chốn cũ niềm thương nhớ
Về buổi ngây thơ chẳng biết gì
Bờ tre góc ruộng hồn nhiên ngủ
Châu chấu, dế mèn thủa hàn vi

Cơm khô áo rách ngồi chờ Mẹ
Trời trưa nắng đổ xuống chang chang
Nheo nhóc chị em buồn khe khẽ
Cơn đói cồn cào đến hoang mang

Hôm nay, một sớm mai tháng bảy
Ta về nương náu chốn quê nhà
Thương em giữa muôn trùng cách biệt
Mơ ước một ngày mai nở hoa

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

HOA HỒNG TRONG ĐÊM

CHO EM NGÀY LỄ TÌNH NHÂN

ĐỂ MÀ NHỚ MÀ THƯƠNG