THÔI EM, THƯƠNG VỪA ĐẦY MẤY CÕI




Thôi em, nhớ cũng đã nhiều rồi
Thương vừa đầy mấy cõi
Hồn thầm thì gọi
Vọng về tên nhau

Đêm tràn đêm chỉ một màu
Nhuộm lòng người tím niềm nhung nhớ
Con tim hoang hoải giấc lênh loang trăn trở
Thao thức ước ao mộng đẹp tương phùng

Ngày nào gặp nhau con phố ngại ngùng
Trầm mặc trong cơn mưa bay bay theo từng cơn gió bấc
Trời lạnh se se tháng mười quay quắt
Bịn rịn bên nhau như chẳng muốn xa lìa

Nhìn nhau khuất dần ngậm ngùi nỗi cách chia
Đôi mắt ai hun hút buồn sâu ngân ngấn lệ
Chiều chợt nghiêng nắng tàn phai hoang phế
Đời cô liêu như lạc lối phù vân

Thôi em, mình đã biết bao lần
Đắm đuối giữa muôn trùng biền biệt
Nỗi nhớ hắt hiu trôi về hồn mê da diết
Hờn chi cho thêm đớn đau miền thân phận bẽ bàng

Thôi em, để dành lại nét đoan trang
Ngày sau em về thăm đồi hoa mơ mộng
Hoa quỳ vàng nở bừng dưới đất trời cao rộng
Mình hồn nhiên sống giữa cuộc đời bình an...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

HOA HỒNG TRONG ĐÊM

CHO EM NGÀY LỄ TÌNH NHÂN

ĐỂ MÀ NHỚ MÀ THƯƠNG