NHỮNG CƠN ĐAU TUỔI GIÀ CỦA MẸ


Mẹ rên
Anh không thể ngủ
Buôn buốt dạ, nhói lòng buồn héo rũ
Úa cả tâm can

Thầm khẩn nguyện vái van
Cho cơn nhức nhối trong Mẹ dừng lại
Mẹ ngủ, để quên đi nỗi đau oằn oải
Nằm yên, thiêm thiếp một chút chiêm bao

Nhìn Mẹ đau anh thành thực chẳng biết làm sao
Anh cũng không thể chịu đau thay cho Mẹ
Lời than van của Mẹ lòng anh cay xé
Nước mắt như muốn ứa ra

Anh thấm thía nỗi khổ tuổi già
Cơn đau rúc ráy trong tủy xương sâu hoắm
Nhìn Mẹ anh bất lực như nhìn con tàu đắm
Giữa biển rộng mênh mông mà chua chát cõi lòng

Mắt anh thao thức chênh chông
Mắt anh dõi theo Mẹ từng giây từng phút
Đôi khi lặng đi một chút
Như tới phiên ngừng nghỉ của cơn đau

Anh thầm mong sao đêm qua mau
Nhưng hết đêm nay còn những đêm sau nữa
Cơn đau sẽ cứ thế mà lần lữa
Mon men tìm đến từng đêm

Bao nhiêu lời an ủi dịu êm
Phải cố gắng chịu đựng thêm thôi Mẹ ạ
Ôi cuộc đời người buổi hoàng hôn sao xót xa quá
Cả hồn con rưng rưng...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

HOA HỒNG TRONG ĐÊM

CHO EM NGÀY LỄ TÌNH NHÂN

ĐỂ MÀ NHỚ MÀ THƯƠNG