PHIÊN GÁC BUỒN TRONG ĐỜI CON


Đến phiên ngồi gác mẹ hiền
Vòng trăm năm tới một miền nhiêu khê
Mẹ đau quanh cả bốn bề
Biết làm sao Mẹ trở về ngày xưa


Đa đoan sớm nắng chiều mưa
Ẩm ương chẳng biết sao vừa Mẹ ơi
Hiếm hoi môi mím nụ cười
Oải oằn mình Mẹ rã rời thân đau


Mẹ như cánh lá úa nhàu
Dấu niềm sâu kín mắt cau cau buồn
Tựa trời chiều ngã hoàng hôn
Lòng như chạng vạng bồn chồn âu lo


Con thuyền lặng giữa câu hò
Lời ru của Mẹ dặn dò đời con
Mẹ nuôi năm tháng mỏi mòn
Con nuôi lại Mẹ chỉ non nửa vời


Mai này có gọi Mẹ ơi
Thiên thu nào đáp lại lời yêu thương
Than ôi đây cuộc vô thường
Rồi ai cũng chạm cuối đường trần gian

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

HOA HỒNG TRONG ĐÊM

CHO EM NGÀY LỄ TÌNH NHÂN

ĐỂ MÀ NHỚ MÀ THƯƠNG