TÔI TRÔI TRÔI TẬN NẺO VỀ HỒNG HOANG



Tím tôi mới nở giữa hồn
Tim tôi chạm tới nỗi buồn đầu thu
Ai đem cho giọt sa mù
Ai đưa tôi đến mịt mù xa xôi

Từ muôn vạn thuở phai phôi
Đá vàng lấp cõi tô bồi phù sa
Từ vai em buổi ngọc ngà
Bên sân phượng vĩ la đà gió lay

Từ lần tay nắm bàn tay
Cho tôi mòn mỏi bao ngày buồn tênh
Hồn chao chao sóng dập dềnh
Thu ru làn biếc mông mênh nỗi lòng

Tím về dạt nẻo thu phong
Mưa thu thánh thót rêu rong ngủ vùi
Mặc ai đong nỗi buồn vui
Nghe thu mà quạnh ngậm ngùi thu ơi!

Tím về vạt nắng chơi vơi
Muộn phiền rắt xuống lưng đời ngu ngơ
Ai gieo chi mấy vần thơ
Ai gieo chi nỗi bơ vơ giữa hồn

Tịnh tâm vào cõi vô ngôn
Trên trời dưới đất càn khôn bốn bề
Tím trôi trôi tới mãi mê
Tôi trôi trôi tận nẻo về hồng hoang

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

HOA HỒNG TRONG ĐÊM

CHO EM NGÀY LỄ TÌNH NHÂN

ĐỂ MÀ NHỚ MÀ THƯƠNG