TÌNH THÂN HỮU



Đời tôi đã có một chiều đông
Bấc lạnh lùng khơi nỗi bềnh bồng
Buồn chuyện phu thê mà lang bạt
Lên rừng xuống biển ngủ bên sông

Có lẽ là hồn vương bụi gió
Nên đời phải vướng cảnh phong ba
Những đêm gác xép buồn vàng vỏ
Bao ngày phiêu dạt nẻo quan hà

Cứ tưởng là mình như thế mãi
Ngờ đâu một buổi phải lòng người
Hẹn ước mơ xây đời thắm lại
Vun vầy cho lòng khỏi chơi vơi

Cũng nhờ duyên ấy tôi dừng bước
Ven ven thị trấn nhỏ nơi này
Có bè có bạn nhiều thân hữu
Cuộc cờ chén rượu những đêm say

Anh em quen biết ai cũng vậy
Chan chứa tình thương yêu mến nhau
Dưới trên hòa thuận không phải quấy
Ý tứ hiểu lòng rõ trước sau

Mấy bận rủ nhau lên thiền viện
Vãn cảnh cúng dường thăm Sư thầy
Mọi người ai cũng chung ước nguyện
Mong được bình an mãi nơi đây

Cuộc đời ai cũng ngày một khác
Ai còn danh lợi sẽ vươn lên
Gia đình hạnh phúc càng ấm áp
Tình thân ái hữu được lâu bền

Sáng ngồi quán xá lời tâm sự
Cà phê cứ từng giọt nâu rơi
Bên nhau cũng ngộ ra nhiều thứ
Khi về lòng dạ lại thảnh thơi

Chiều vui với túi thơ bầu rượu
Chếnh choáng cho đời thêm đắm say
Mơ về những ngày sau có tuổi
Vẫn tình thân hữu như hôm nay

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

HOA HỒNG TRONG ĐÊM

CHO EM NGÀY LỄ TÌNH NHÂN

ĐỂ MÀ NHỚ MÀ THƯƠNG