CÁNH HỒNG ĐÊM THU PHAI



Đêm mùa thu nhạt nhòa
Giai nhân như cánh hồng đẫm lệ
Ngoài trời xa miền hoang phế
Từng cánh lá vàng rơi rơi

Đêm mùa thu đêm chơi vơi
Nhan sắc thu bềnh bồng buồn phai rủ
Rượu nồng lên hương thơm ấp ủ
Hồn hoa vọng tưởng ngày tháng phong trần

Đêm phố núi mây sà xuống thật gần
Người gục đầu vào vai tôi rấm rức
Nhịp tim xôn xao trong lồng ngực
Thổn thức nỗi đau nhân tình

Đêm mùa thu thấp thoáng bóng hình
Hắt hiu ánh đèn vàng của phố
Từng lời ấm an cho lần tương ngộ
Thấm thía buồn vui

Đời phong ba trầm bổng dập vùi
Đa đoan một miền lãng du phiêu bạt
Có khi trên đồi cao nghe gió hát
Vi vu muôn lời tình ca

Có khi nơi đô hội xa hoa
Đêm tửu lầu say khướt
Người chia rời tay mà bờ mi ươn ướt
Mộng cho nhau gửi vào cánh hồng đêm...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

HOA HỒNG TRONG ĐÊM

CHO EM NGÀY LỄ TÌNH NHÂN

ĐỂ MÀ NHỚ MÀ THƯƠNG