CUỘC TÌNH THƠ ĐIÊN DẠI


Núi có thể cao, mây có thể xuống thấp nhưng đời nhau vẫn vậy
Em vẫn hồn nhiên với nét đẹp thiên thần
Thơ ta cũng ngông cuồng đến thế đấy
Vẫn điên điên, dại dại, ngây ngây

Đời trôi trôi mãi về bất tận
Nhiều ngây ngô ngớ ngẩn cứ như khùng
Không còn buồn và thôi oán giận
Bởi hồn ta như một cõi bao dung

Đứng dưới trời xanh ngu ngơ hát
Lời tình ca khao khát yêu thương
Đi qua phố như người trần phiêu dạt
Miền cỏ hoa ngan ngát thơm hương

Chiều chén rượu tiêu dao cùng kẻ chợ
Ngả ngớn say cười cợt với tha nhân
Đêm gối mộng nhớ người muôn năm cũ
Ở trời xa ngun ngút ấy phai dần

Em có thể quên nhưng ta đây mãi nhớ
Mãi yêu em điên dại cả tâm hồn
Dù em hết yêu thương rồi ghét bỏ
Ta vẫn yêu lặng lẽ vô ngôn

Em mãi thắp giữa hồn ta vĩnh cửu
Ngọn lửa yêu say đắm cuộc trần gian
Ta vẫn hát lời tình bên chén rượu
Dưới đèn khuya hiu hắt bóng phai tàn...


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

HOA HỒNG TRONG ĐÊM

CHO EM NGÀY LỄ TÌNH NHÂN

ĐỂ MÀ NHỚ MÀ THƯƠNG