NGÀY ĐÔNG MÂY XUỐNG THẤP
Ngày mới quen em nói là em hiểu tôi
Tôi cười buồn không biết em nói thật không nữa?
Nhưng tôi hiểu em cũng như tôi cần chỗ dựa
Che chở hồn nhau dịu bớt nỗi cô đơn
Phía đó từng đêm em ngủ giấc chập chờn
Mắt quầng thâm bởi trở trăn thao thức
Cô đơn ở sâu trong lồng ngực
Cứ da diết, da diết từng đêm
Tôi tin em nên dành dỗ ấm êm
Lời phảng phất men tình thơ say đắm
Em thương tôi giữ trong hồn sâu thẳm
Bóng hình người yêu dấu giữa tim mơ
Dù ngăn cách hai ta cũng ngóng chờ
Cũng bồi hồi trong mỗi lần mong đợi
Cũng hờn dỗi hẹn hò mà không tới
Rồi mừng vui khi nhận được tin nhau
Có đi đâu ta cũng dặn dò nhau
Nhắc nhở mỗi khi trái trời trở gió
Cứ như thể mình thầm thì nho nhỏ
Nên cuộc đời hai phía vẫn bình yên
Ngày mới quen em nhìn trong mắt em rất dịu hiền
U uẩn một nỗi buồn sâu kín
Có lần gặp gỡ rồi chia tay bịn rịn
Thẩn thờ nhìn theo em trời buồn mây xuống đầu đông...
Nhận xét
Đăng nhận xét