ĐỜI PHIÊU BẠT
Ngày đi không biết đâu phong ấn
Mà trời mây dựng một màu buồn
Cõi lòng nặng nỗi niềm thương hận
Uất ức đắng cay rát cả hồn
Xuân đã tàn phai nơi thôn dã
Sấm rền chớp lửa phía trời tây
Mưa chiều đầu hạ từng vạt đá
Một hồn ướt buốt lạnh thật đầy
Mai rồi dấn bước đời phiêu bạt
Tha hương bụi gió mấy dặm trường
Biết ở nơi nào mà trôi dạt
Cho hồn oan nghiệt bớt đau thương
Muôn nẻo đường trần muôn dặm bước
Quán xứ chia lìa, quán xứ xa
Nỗi lo cơm áo đành xuôi ngược
Phó mặc ngày sau giữa sơn hà
Chén cay rượu nếp lên vài chén
Đôi ba người bạn mến thân tình
Mộng một ngày vui như ước hẹn
Khi đời tươi thắm lại bình minh
Chiều nay nhớ lại chiều xưa ấy
Cũng thương, thương xót nỗi phân ly
Có phải bởi duyên phai đưa đẩy
Mà hồn thơ ấy mới diệu kỳ
Nhận xét
Đăng nhận xét