NGƯỜI ĐÀN BÀ TRONG BỨC HỌA
Mùa thu níu vạt hồn màu hoa dại Bứt nút bung nở rộ giữa ngực đầy Trên triền cong khiến lòng tôi mê mãi Chút ngu ngơ trong mắt biếc ngây ngây Em kiêu sa sao thu cù rủ chết? Mộng mị ơi! Xiêu cả bóng trời chiều Nắng quái nghiêng loang loang dấu vết Tôi khù khờ dại dột nói lời yêu Người đàn bà trong bức họa trên vách Thổn thức từng đêm giọt lệ xa hoa Giai nhân ngấn ứa buồn lên mắt ngọc Cho tàn phai thêm ràn rụa nhạt nhòa Có những điều cứ ngỡ là không tưởng Mà si mê man dại một linh hồn Người đàn bà cứ mỗi lần chiều xuống Lại hắt hiu một nỗi nhớ vô ngôn Người đàn bà thẩn thờ trên bức họa Ai vẽ lên đường nét của thiên thần Người đàn bà như hồng nhan một đóa Rũ bụi đời buông bỏ hết si sân...