Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 7, 2018

VỢ MỘT NHÀ THƠ Ở QUÊ NHÀ (Tặng anh chị Giang Đông xóm Cồn, Đâu Kênh, Triệu Long, Triệu Phong, Quảng Trị)

Hình ảnh
Chị ấy làm dâu ở xóm Cồn Bây giờ tuổi đã ngả hoàng hôn Mấy mươi năm ấy tình chồng vợ Bao ngày yêu dấu vẫn đầy hồn Chồng chị vốn người hay thơ thú Học hành thuở trước cũng dở dang Làm thầy danh phận là chưa đủ Văn chương lại rất mực mơ màng Thời trai trẻ nhiều người phải ý Duyên đâu nồng thắm lại đành thôi Buổi xưa gặp chị tình yêu quý Câu thơ bỗng rung cảm bồi hồi Phải lòng bởi chị luôn hồn hậu Nhu mỳ chân chất gái miền quê Mến tài chị mở lòng yêu dấu Thương anh ngày ấy mái tóc thề Mắt trong biêng biếc như giếng ngọc Nụ cười mim mím má hây hây Nét buổi xuân thì xinh dáng vóc Hồn mơ mộng đẹp ước ao đầy Yêu anh chị hết lòng vun đắp Dù thơ tơ tưởng thoáng giai nhân Chị vẫn hồn nhiên yêu chăm sóc Cho anh tình như mãi thanh tân Một hôm tôi đến nhà uống rượu Chị nói cười cởi mở rất vui Tấm tình thân thiết lòng gần gũi Khi về tôi cảm mến bùi ngùi Lâu lắm tôi mới về Quảng Trị May mắn gặp một người bạn thơ Xin chân thành cảm ơn anh chị Đón tiếp rượu vui thật không ngờ Mong là sẽ có ng...

ĐI TÌM HÌNH BÓNG CỘI NGUỒN

Hình ảnh
Tôi đi tìm ai? Ngoài gò trên ngọn cỏ úa Quanh co bờ mương ruộng lúa Có những bông hoa dại lơ thơ trong chiều Mái đình ngói cũ rong rêu Liêu xiêu nắng quái Bước chân xuân thì con gái Thoan thoát trên đường làng theo lối đi về Lao xao tiếng quê Con nít nói cười nô đùa trong xóm Lòng người như thấp thỏm Ưu tư hướng về với cội nguồn Tôi đi tìm ai giữa hoàng hôn Gió vi vu trên ngọn tre buồn ảo não Mơ hồ nghe tiếng khua lưỡi gươm, ngọn giáo Những linh hồn xưa thề sát thát hiên ngang Thuở mở đất hồng hoang Tiên linh bao đời gắng công gầy dựng Khi nước ngàn về, khi quay cuồng bão đứng Tháo vát trở xoay che chở cho con cháu đời sau Phù hộ độ trì thêm sức mạnh sang giàu Chỉ mong tưởng rạng ngời hào quang dòng tộc Tạo thân xác cao to, bệ vệ dáng vóc Tài trí thông minh mẫn tiệp hơn người Giữa quê hương cõi đất trời Đang chuyển mình từ hoàng hồn ngả đêm tối Tôi tự nhận tôi cũng là người có tội Với quê hương bản quán, với dòng giống tổ tiên…

SỢ MAI NÀY CUỘC TÌNH SẼ NGỦ QUÊN

Hình ảnh
Anh sợ một ngày nào đó tình yêu mình sẽ bị xói mòn Em quay lưng anh ở lại dằn vặt đau khổ Cuộc tình sẽ buồn như cỏ xanh phủ lên nấm mộ Câu thơ điên gờn gợn nỗi nhớ phai tàn Tim tím bầm như thế muốn rã tan Hồn u uất cuồng lên trong thất vọng Đời vất vưởng cõi lạc loài chiếc bóng Nỗi cô đơn niềm thương tưởng ơ hờ Mộng đã tàn phai nhàu úa ước mơ Trời phiêu lãng mịt mờ lòng hối tiếc Rượu tiêu sầu đắm chìm vào mắt biếc Ngã nghiêng say sương khói phủ lối về Cõi nhân gian buồn quạnh quẽ bốn bề Tiều phu độc hành lên ngàn xa khuất Gom ưu phiền hóa tro chôn vào đất Cho trăm năm hoang phế nỗi đau thương Cho bên trời em xao xác môi hường Chiều đô hội hắt hiu buồn chốn cũ Tình đã chết theo rêu phong vùi ngủ Lời tự tình câm lặng giữa hoàng hôn Anh sợ một ngày nào đó tình yêu mình sẽ bị xói mòn Sợ tàn phai với vô vàn kỷ niệm Sợ hững hờ lơi vòng tay âu yếm Rồi nhạt nhòa xa cách mãi trong nhau...

QUÊ NHÀ SAU MƯA BÃO THÁNG BẢY

Hình ảnh
Sáng sớm, gió cuống cuồng dạt về tứ phía Mặt trời trốn trong mây u ám một nẻo về Thơ như lặng dỗi dằn cùng nỗi nhớ Một mình ta về lánh trú chốn quê Em ở phía nào trong mộng tưởng Mong mơ hiu hắt giữa cõi lòng Mon men chân bước lên bờ ruộng Hàng tre đường xóm vẫn cong cong Nhìn lên Bố Liêu, nhìn sang Phương Ngạn Đồng lúa non thăm thẳm một màu xanh Hun hút bao đời trai tao loạn Nằm xuống hiên ngang tử thủ thành Hồn còn vất vưởng mưa tháng bảy Gờn gợn nước về Thạch Hãn ơi Vòng vọng ngàn thu non sông dậy Oai linh tiên tổ giữa đất trời Ơ hờ chốn cũ niềm thương nhớ Về buổi ngây thơ chẳng biết gì Bờ tre góc ruộng hồn nhiên ngủ Châu chấu, dế mèn thủa hàn vi Cơm khô áo rách ngồi chờ Mẹ Trời trưa nắng đổ xuống chang chang Nheo nhóc chị em buồn khe khẽ Cơn đói cồn cào đến hoang mang Hôm nay, một sớm mai tháng bảy Ta về nương náu chốn quê nhà Thương em giữa muôn trùng cách biệt Mơ ước một ngày mai nở hoa

NGÂY NGÔ GIỮA BỐN MÙA

Hình ảnh
Có những điều sâu kín em không thể nói ra Em dằn lòng tự nhắc mình cam chịu Cả thế giới chỉ có hai người hiểu Hai người thôi trong một cuộc trần gian Một cuộc tình như sợi dây oan Từng đêm qua thao thức Từng đêm cõi lòng luôn ray rứt Ngân ngấn giọt đau... Có còn gì đâu để dành cho nhau Hay chỉ là nhớ? Nỗi nhớ hiền hòa như hoa cỏ Cứ trỗi dậy hồn nhiên Hằng nguyện cầu cho người được bình yên Cho tình yêu mãi mãi Cho nụ hôn thầm trong mơ khờ dại Ấm áp cả hồn người Hoài bão gửi vào cõi đời Trăm năm nữa Hay vô vàn năm nữa Du miên trôi trôi đến muôn nẻo thiên hà Hoài bão kiêu kỳ ươm nụ nở hoa Trong mênh mông vũ trụ Cho nhân sinh cảm thụ Cho vạn vật hướng về Con bướm vàng cứ mãi mê Bay lượn trong vườn tình thương tưởng Con chuồn chuồn ớt đậu trên cành cong xuống In bóng nên thơ xuống đáy nước trong xanh Em vẫn hiền lành Em vẫn yêu và nhớ Cùng nhịp con tim và hơi thở Ngây ngô giữa bốn mùa

MƯA BAN MÊ THÁNG BẢY

Hình ảnh
Thân xác mình đuối, rã rời Muốn tan ra lịm dần vào vô thức Muốn quên hết cuộc đời thực Quay trở về lại cõi không... Hâm hâm khuôn mặt nóng đỏ hồng Cơn sốt tới từ sự buốt rát trên môi lưỡi Mệt mỏi cảm xúc như rười rượi Một nỗi buồn thăm thẳm sâu Ngoài trời như mưa ngâu Mưa bay từng vạt sương mỏng mảnh Hơi chút tiết thời se se lạnh Phủ xuống miền hương sắc hoài niệm hoa vàng Cao nguyên mênh mang Cao nguyên ấp ủ về nhau thương tưởng Tiếng rền cồng chiêng xứ Thượng Kỷ niệm vọng lại lời thì thầm người xưa Bao nhiêu nữa cho nhau vừa Thắp lên trong cõi lòng Nỗi nhớ như rêu phong Đã bám víu chặt vào đá xưa tường cổ Nơi cội nguồn hoàng triều cương thổ Biệt điện lâu đài đế vương Giờ chỉ còn là dư hương Chỉ là một thời hào hoa phong ấn Đuối, mệt mỏi, lừ đừ, lẩn thẩn Viết cho ai mấy dòng tâm sự miên man Trời mưa lớn hơn những giọt mưa vỡ tan Nhìn ra phố cũng vơi vơi bớt nỗi niềm hoài niệm

RUỒNG RẪY MỘT CƠN GHEN HỜN

Hình ảnh
Gờn gợn sóng vỗ bờ tim Cố nén, ghìm cho cõi lòng đừng giận dỗi Ứ chặt bởi kềm chế tức tối Hồn ngập ngụa đầy lên một cơn ghen Thiếu tự tin, yếu đuối ươn hèn Xoáy sâu vào cõi tâm buông tuồng cơn ích kỷ Dằn vặt lương tri vật vờ hệ lụy Khởi phát ruồng rẫy sự cuồng điên Yêu thương bị bủa vây lời nguyền Thần sắc tím tái trong u uất Nghẹn giữa lòng chật chội ngây ngất Hóa rồ khiến vạn vật xoay chuyển khôn lường Cơn ghen tuông dày vò yêu thương Xây xước cho con tim rươm rướm máu Hóng hớt ngờ vực gay gắt, dờn dợn cáu Nổi loạn hỗn độn cả tâm linh Cào xé toạc ra muôn mảnh muôn hình Lật nhào cả càn khôn vũ trụ Nguýt háy hấm hứ Rờn rợn da gà Cơn ghen cứ dậy lên như bóng ma Nhập thể âm u ám ảnh Hồn trơ, khô, quánh Ngồ ngộ, khùng khùng Đăm đắm tan đi hết sức vẫy vùng Âm thầm rên rỉ đớn đau lặng lẽ Thoi thóp cõi hồn lấp lóe Một nỗi cô đơn...

THÔI EM, THƯƠNG VỪA ĐẦY MẤY CÕI

Hình ảnh
Thôi em, nhớ cũng đã nhiều rồi Thương vừa đầy mấy cõi Hồn thầm thì gọi Vọng về tên nhau Đêm tràn đêm chỉ một màu Nhuộm lòng người tím niềm nhung nhớ Con tim hoang hoải giấc lênh loang trăn trở Thao thức ước ao mộng đẹp tương phùng Ngày nào gặp nhau con phố ngại ngùng Trầm mặc trong cơn mưa bay bay theo từng cơn gió bấc Trời lạnh se se tháng mười quay quắt Bịn rịn bên nhau như chẳng muốn xa lìa Nhìn nhau khuất dần ngậm ngùi nỗi cách chia Đôi mắt ai hun hút buồn sâu ngân ngấn lệ Chiều chợt nghiêng nắng tàn phai hoang phế Đời cô liêu như lạc lối phù vân Thôi em, mình đã biết bao lần Đắm đuối giữa muôn trùng biền biệt Nỗi nhớ hắt hiu trôi về hồn mê da diết Hờn chi cho thêm đớn đau miền thân phận bẽ bàng Thôi em, để dành lại nét đoan trang Ngày sau em về thăm đồi hoa mơ mộng Hoa quỳ vàng nở bừng dưới đất trời cao rộng Mình hồn nhiên sống giữa cuộc đời bình an...

CHIỀU OẢI OẰN NỖI NHỚ

Hình ảnh
Thăm thẳm nhớ Thăm thẳm chờ mong Nỗi nhớ khoét vào đáy lòng Thành một vực sâu hoăm hoắm Nỗi nhớ như đăm đắm Cồn cào, suồng sã, buông tuồng Như con thú hoang dã man dại cuống cuồng Bức gông xích cùm xiềng lồng lên nổi loạn Như dòng sông hạ về nước cạn Oằn oải trơ, phơi mình cùng sỏi đá rong rêu Dưới bóng hoàng hôn mờ nhạt liêu xiêu Hồn quạnh quẽ rã rời rên từng cơn u uất Sợ mong manh giữa hư thực, còn mất Hình bóng phiêu linh thoát thai đến cõi nào Sợ mập mờ mơ hồ nẻo chiêm bao Phiên tình lặng lẽ biến vào trầm luân phong hóa Sợ yêu thương sẽ úa tàn, nhạt phai xa lạ Hững hờ nhìn nhau như thể chẳng hề quen Sợ già nua đời còng xuống ươn hèn Không dám ngẩng đầu ngước nhìn sông núi Biết đâu mai này buông hờn tủi Áo mỏng vườn thương xao xác lòng Môi ngọt ngào lại bìu bĩu cớn cong Thôi kệ mặc chi miền đời cũ Thăm thẳm nhớ, cơn nhớ như gió hú Gọi hư không níu miên viễn xa về Cơn nhớ mênh mông cõi tim khờ dại tái tê Cho chiều tím nhuộm hồn thơ nhớ tím